Eddington, khi em là một con người biết suy nghĩ bằng khối óc và cảm nhận bằng con tim, cuộc sống này sẽ chẳng dễ dàng. Thực ra bao đời nay, nó cũng chẳng hề thế. Việc mà anh làm giỏi nhất có lẽ là cúi đầu xuống, nhặt những hòn đá cuội rồi ném về phía trước để dò đường trong đêm tối, nhưng ném sẽ phải có lúc trúng lúc trật, và khi anh giật mình nhận ra, bản thân đã cheo leo trên một mỏm núi. Gió hú họa đẩy anh xuống, tuy nhiên dù cho những nhịp đập siết nghẹn tố cáo anh, cái đầu anh lại lạnh. Anh không hề sợ hãi. Sóng đập ầm ầm vào những vách đá; nước đen kịt như ai đã làm loang mực ra; bầy hải âu bay loạn; sấm chớp giật đùng đoàng; anh không hề sợ hãi. Nếu có điều gì được lập trình vào trong hệ thống của anh, thì đó là nếu đã ném đã về trước, anh phải tiến lên mà không chần chừ. Anh sẽ ngã. Ngã là tất yếu. Anh về lại với một vòng tuần hoàn của tự nhiên, và anh nghĩ, khi lưng anh chạm xuống lớp nước nhọn hoắt đầy gai, mắt anh sẽ hướng về phía bầu trời, môi anh hôn lên từng cụm nắng vàng lấp lánh. Viên đá đã chìm, nhưng em có nghĩ đến những giọt nước nó đã làm bắn lên không – thật xa tít?

Trời ạ. Anh lại lo lắng quá, em ơi, cho em phần nhiều hơn anh. Nhưng, một tấm thư tuyệt mệnh, anh đã lạm dụng liều thuốc này nhiều quá rồi. Sẽ đến lúc, anh phải trở về hiệu thuốc trong một chiều lầm lũi, và trả cái giá của mình. Anh phải đi thôi. Yêu em nhiều. Hôn nhé. À, mà còn nữa: Không có anh thì em cũng đừng nên căm phẫn thế giới. Dằn dỗi đôi chút, đôi ngày thôi nhé. Em cao thượng. Em có thể tha thứ. Nếu em không thể cho rời đi, nếu em cứ dằn lòng, tình yêu sẽ trở thành một áng bi kịch. Đây là nguyện cầu thiết tha duy nhất.

Đừng tìm thấy bức thư này sớm quá nhé. Hôn em lần hai. Yêu em nhiều, và mãi mãi, như vầng dương ló dạng từ phía Đông thế giới,

Alan của em.

(Bức thư cuối cùng được tìm thấy trong túi áo của Alan Felix, ba ngày sau khi thi thể được phát hiện. Chữ viết đã được xác định là do chính nạn nhân viết.)