Eddington muốn Alan tiết lộ rằng anh có yêu mình thực sự hay không.
Đó là một chi tiết thú vị, vì dẫu cho Eddington không nói ra, Alan vẫn biết cậu đang nghĩ gì, như đoán được mặt quân bài dù đã lật úp. Tuy nhiên, Alan thắc mắc tại sao người yêu mình lại vướng bận với điều đó. Chẳng phải từ sau hôm Eddington đánh thuốc anh, rồi cùng với đó là một màn buộc thú nhận, mọi vướng mắc đều đã được tháo gỡ rồi sao? Hay là cậu vẫn còn nghĩ rằng với anh, việc yêu cậu chỉ là để trả thù, một trò chơi với tâm ý giễu cợt không biết ngày kết thúc? Alan không biết. Mọi suy tưởng bấy giờ chỉ là những giả định. Có cái nghe có lý, có cái không, nhưng Alan không để chúng làm lung lạc ý định mình.
Dừng một chốc, anh đưa môi mình kề sát Eddington. Hương vị như hoa với mật — chỉ là một phép ví von thôi, vì ai lại ăn hai thứ đó — tuy vậy khoang miệng Eddington quả thật thơm lạ. Alan có thể đảo lưỡi trong đó suốt cả ngày. Mỗi khi hai đầu lưỡi chạm nhau, một dòng xung điện chạy dọc sống lưng anh, rồi truyền ngược về Eddington, khiến cậu lim dim mắt. Chẳng biết đã qua bao lâu, miêu nhân tách lưỡi, rồi lại di chuyển nó khắp cơ thể cậu thỏ của mình, hôn lên bất cứ nơi đâu anh có thể. Anh từ hai đầu nhũ hoa hôn xuống đến bụng và eo. Cứ mỗi tiếng "chụt" vang lên, người còn lại khẽ nghiến răng; trong thầm lặng, cậu đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nơi từng cơn gió đông in lớp sương lên mặt kính. Trong suy tưởng Eddington, đông thực dài, song những nụ hôn của Alan còn dài hơn. Dường như nếu thiên về mặt cảm nhận của một thú nhân — đặc biệt là cậu, Eddington, cậu là biến số — anh nào biết bao nhiêu mới là đủ. Kỳ lạ thay, loài thỏ rừng cũng không. Có lẽ chính sự si mê quá đáng của anh đã thúc đẩy những khát khao ngày một lớn dần.
Và rồi, khi lông cậu dính ướt đẫm những dòng nước bọt, lưỡi anh quấn lấy dương vật cậu, cứ cách vài giây lại di chuyển lên xuống rồi liếm lấy phần đầu khấc. Dù chưa từng thấy Alan nhấm nháp một thanh kẹo lần nào, Eddington tưởng tượng anh làm việc đó chuyên nghiệp như anh đang làm đây, mang đến cơn khoái cảm hùng hồn. Chợt, Alan liếm xuống sâu hơn. Eddington định đưa tay cản, nhưng khi lưỡi anh chạm vào nơi anh muốn, một tiếng thở dốc ngân lên. Sau khi cả hai làm xong và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, miêu nhân mới thì thầm rằng đó là để chuẩn bị. Dù vậy, với một tâm trí còn non nớt (à mà có lẽ cũng không quá non nớt khi dám đánh thuốc người-rồi-sẽ-là-bạn-trai và còn tỏ ra hí hửng vì việc đó), cậu cảm thấy việc anh làm thật táo bạo. Cứ mỗi phép màu anh ếm lên cơ thể, Eddington không thể rũ bỏ được nó. Nhưng liệu, ấy có phải là một lựa chọn khôn ngoan? Đếm vòng vạn đêm mới được một đêm như thế này. Không đời nào nhỉ. Tình yêu xao xuyến nhất phải được mãn khai như hoa xuân.
Gió va đập vào thành cửa cũng là lúc Alan ngưng hành trình khám phá. Anh chống hai tay qua người Eddington, cặp mắt mèo treo lơ lửng như một điều gì phiêu linh, thần bí. Hầu hết họ nhà mèo đều sở hữu mắt màu vàng. Số ít hơn là xanh, nhưng xanh dương; hiếm lắm mới có xanh lá. Vậy nên, Alan thực sự đặc biệt. Eddington chưa nghĩ ra màu xanh lá nên biểu trưng cho điều gì, cậu chỉ biết nó đẹp, nó hút hồn, nó khiến cậu mê đắm quên lối về như hai đứa trẻ lạc vào ngôi nhà làm từ bánh kẹo. Nhưng nói thế không có nghĩa cậu chưa từng nghĩ về một thế giới màu sắc khác. Cậu cũng thích xanh dương. Nhìn vào xanh dương, ta sẽ cảm thấy mình trẻ mãi, luôn biết cách rung động như thuở mười sáu và yêu nhiệt thành như tuổi hai mươi. Ai cũng có thể đổ gục vì một đôi mắt xanh dương. Nhưng người con trai đã học cách trân trọng xanh lá trước.
"Anh vào nhé?" Alan hỏi. Cậu cố gắng để đừng căng thẳng quá.
"Nó sẽ đau, đúng không?"
"Hơi thôi. Nếu đau, em có thể hét tên anh."
Eddington chau mày. "Nếu làm thế, chẳng phải sẽ dễ gây hiểu nhầm ư?"
"Đúng vậy; giờ em hiểu ý anh rồi đấy."
Thường thì, cơ chế sinh dục mà tự nhiên đã thiết kế cho phụ nữ với nam giới khiến việc hòa hợp dễ dàng hơn so với cùng giới tính nam. Song, cái đau ban đầu qua chóng, như gió thổi vào một căn phòng rồi tan đi, thay vào đó là một cơn nhục cảm đẹp đẽ khôn tả. Eddington cảm thấy dương vật Alan đang ra vào cơ thể mình, lấp đầy cậu, ma sát với thành vách thịt bằng những chiếc gai bọc xung quanh. Bầu không khí nóng dần lên, mồ hôi khiến lông cả hai thấm ướt. Suốt cuộc làm tình, Eddington chẳng hé răng nói nửa lời, ngoại trừ những tiếng rên rỉ. Chỉ có Alan. Gọi tên cậu với anh dường như chẳng bao giờ là đủ. Anh biến cậu thành bài ca một từ, thành đoạn thơ muôn dòng ba âm tiết, thành đoạn phim với những khung hình chỉ có "Eddington" to tròn, kiểu chữ bay bướm và in nghiêng. Anh rầm rì nhiều hơn khi đỉnh điểm mỗi lúc một gần. Anh liếm lên tai, rồi bạo dạn hơn, anh liếm cả xuống vòm họng cậu. Chốc lát sau, Alan đạt cực khoái. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp phần thân dưới Eddington. Loài thỏ không biết làm gì hơn ngoài quàng tay ôm chặt lấy thân hình anh, cứng cáp hơn cả một cây cổ thụ. Cậu không biết anh đã để dành bao nhiêu cho hôm nay, nhưng tinh dịch ứ tràn ra khỏi lỗ hậu đang sưng tấy, khiến Eddington miên man trong những dư âm mơ hồ của cuộc giao hoan.
"... ư…"
Chẳng nói chẳng rằng, cả hai thu người lại với nhau, thở một cách mệt mỏi. Eddington mỉm cười. Khi Alan vắt tay qua trán che khuất đi ánh mắt kia, Eddington chợt ngoái nhìn về phía bếp sưởi. Gió ngoài hú một cách thê lương, nhưng bên trong đây, không gì xóa đi được sự yên bình. Không gì xóa đi được từng nhịp thở đều đặn của cả Alan và cậu, cùng với bao nhiêu nụ hôn.